Giàu và nghèo

Giàu và nghèo

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo.

“Đây là một cách để dạy con biết quý trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình”, người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười:

– Chuyến đi như thế nào hả con?

– Thật tuyệt vời bố ạ!

– Con đã thấy những người nghèo sống như thế nào rồi đấy!

– Ồ vâng.

– Thế con đã rút ra được điều gì từ chuyến đi này?

Đứa bé không ngần ngại trả lời:

– Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải đưa những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân, họ thì có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống, và họ có những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải mua thực phẩm còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở cho nhau.

Đến đây người cha không nói gì cả.

– Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ quá tầm tay. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó phụ thuộc vào cách nhìn, đánh giá và hoàn cảnh mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

Sưu tầm!

Ngôi nhà tình yêu

Ngôi nhà tình yêu

Em có đi qua ngôi nhà cũ không em?

Ngôi nhà tình yêu lối vào đầy những cỏ

Cỏ mượt như tơ cỏ mềm như hơi thở

Em phả ngày nào ẩm ướt vai anh

Em có biết không những ban mai trong lành

Anh lại ngang qua ngôi nhà đó

Như ngang qua cái ngày ta mười bảy

Một thời thương, một thời yêu đến vậy

Để bây giờ còn lại một thời quên

Lối cỏ còn in hai dấu chân quen

Chìa khóa vào nhà mỗi đứa giờ một nửa

Chả biết có bao giờ ta cùng ngang qua ngõ

Khớp lại một chìa thăm lại dấu yêu xưa?

(Sưu tầm)

Anh biết em đi chẳng trở về

Anh biết em đi chẳng trở về.

Dặm ngàn liễu khuất với sương che

Em đừng quay lại nhìn anh nữa.

Anh biết em đi chẳng trở về

Không phải vì anh, chẳng tại em.

Hoa thu tàn tạ, rụng bên thềm

Ân tình sớm nở, chiều phai úa.

Không phải vì anh, chẳng tại em.

Bên gốc thông xưa, mình lỡ ghi.

Tình ta âu yếm lúc đam mê

Thôi đành xóa lời thề trăng nước.

Bên gốc thông xưa, mình lỡ ghi.

Em nhớ nhung chi, giọt hương huyền.

Đàn xưa đã lỗi khúc tơ duyên

Tơ trời không đượm tình âu yếm.

Em nhớ nhung chi, giọt hương huyền.

Bể cạn sao mờ, núi cũng tan.

Tình kia sao giữ muôn vàn

Em đừng giận tình phai úa.

Bể cạn sao mờ, núi cũng tan

Anh biết em đi chẳng trở về.

Dặm ngàn liễu khuất với sương che

Em đừng quay lại nhìn anh nữa.

Anh biết em đi chẳng trở về.

Tác giả : Thái Can

Con Đường có lá me bay

Con đường có lá me bay

Con đường có lá me bay
Chiều chiều ta lại cầm tay nhau về
Bước chân rạo rực trên hè
Êm êm lá lát lòng nghe bồi hồi

Em đi bình yên bên tôi
Sóng đôi chung thủy như hồi chiến tranh
Như hồi sống giữa rừng xanh
Đạn bom gắn bó mình thành tình yêu
Phải từng gìn giữ chắt chiu
Những giây hạnh phúc không nhiều bên nhau
Phải từng chờ đợi dài lâu
Tháng năm xa cách hai đầu tiền phương
Phải qua máu đổ chiến trường
Mới về hạnh phúc trên đường chiều nay

Con đường có lá me bay…

Tác giả : Diệp Minh Tuyền!

Con cáo và giàn nho!

Le renard et les raisins
Certain renard gascon, d’autres disent normand,
Mourant presque de faim, vit au haut d’une treille
Des raisins mûrs apparemment,
Et couverts d’une peau vermeille.
Le galand en eût fait volontiers un repas ;
Mais comme il n’y pouvait atteindre :
” Ils sont trop verts, dit-il, et bons pour des goujats. ”

Fit-il pas mieux que de se plaindre ?
                                      Jean de La Fontaine, Pháp

CON CÁO VÀ GIÀN NHO.

 Cáo kia dù trắng dù đen
Vẫn phường khoác lác vẫn tên bịp đời
Đói meo tưởng chết đến nơi
Giàn cao trông thấy nho tươi ngon lành
Nho chín mọng phơi mình đỏ chót
Gã phong lưu nước bọt chảy dài
Không với tới, gã chê bai:
Nho xanh chỉ xứng miệng loài phàm phu!
Than phiền phỏng ích hơn ru!

                                         (Người dịch: Nguyễn Đình)

Bản dịch văn Xuôi!
CON CÁO VÀ GIÀN  NHO!

Ngày ấy tại khu rừng U Minh có một con Cáo đang đói ăn. Cáo ta đã đói ba ngày nay rồi,nó đi lang thang tìm kiếm thước ăn mãi nhưng vẫn chẵng thấy gì để lấp đầy cái bụng đang đói meo của nó.Một buổi chiều kia,trong khi đang thơ thẩn tìm kiếm thức ăn ở thung lũng Tình Yêu,Cáo ta chợt thấy phía trên cao kia có một chùm nho chín mọng treo lủng lẳng trên cành.”Chùm nho ấy trông mới thật ngon lành và ngọt lịm làm sao” chỉ nghĩ tới đó thôi Cáo ta đã chảy hết nước dãi ra đầy mồm ,cũng có thể là nó đã quá đói vì mấy ngày chưa có miếng nào vào bụng.Lập tức Cáo ta liền lao tới,lấy hết sức bình sinh để cố nhảy thật cao hòng có thể hái được chùm nho chín mọng.Nhưng thật buồn thay,Nó càng nhảy thì dường như chùm nho lại càng trở nên cao hơn;càng nhảy thì sức nó càng kiệt,có lẽ đã nhịn đói mấy ngày liền nên nó không thể đủ sức với tới nổi chùm nho ngon lành kia.Dưới con suối gần đó,mấy con cá  Chép bơi ngang qua nhìn thấy thế bỗng cười lên khinh khích,khoái trá.Sau một hồi thử vận may nhưng vô vọng,nhưng vì vốn dĩ Cáo là người kiêu căng lại tự phụ luôn cho mình là nhất nên để chữa thẹn cho mình,cáo ta tự nhủ :” hừm,chùm nho nhỏ xíu,xanh ngét,chẵng bõ cho ta xơi một bữa,thôi Nho Xanh chỉ xứng miệng loài phàm phu ,đẳng cấp ta khong thèm loại nho vớ vẩn đó”.Nói đoạn Cáo ta lại lết tấm thân gầy còm của mình đi kiếm ăn mà trong lòng thì buồn rười rượi!

Dịch giả : HTR